giang hồ gác kiếm
Bắc Kiếm Giang Hồ Xếp hạng: 5/5 - 37 Lượt đánh giá. Nam chính là Bắc Thiên môn duy nhất hậu nhân, trăm năm trước, vì chống lại mật đêm, Bắc Thiên môn thành lập, nhưng theo Bắc Thiên môn thế lực càng ngày càng mạnh, đã dẫn phát người trong võ lâm kiêng kị, một trận
Truyện Giang Hồ Thập Tam Ðao thuộc thể loại: Truyện Kiếm Hiệp full đầy đủ, cập nhật, truyện được viết bởi tác giả Độc Cô Hồng. Đọc truyện ngay tại Truyenff.org
Tổng Hợp Anime Hay: Đại Gia Giang Hồ Rửa Tay Bảo Vệ…. Trở Thành Bà Nội Trợ | Phần 1 | giám định anime Hồ hết các tài liệu thuộc mục "Sử dụng hợp pháp" theo mục 107 của Đạo luật Bản quyền Hoa Kỳ 1976. Nếu bạn quan tâm, hãy sắm Phim / Bộ hoặc Đăng ký của họ
Chapter 1. Giang Hồ Gác Kiếm Có Được Không? - Chapter 1. (Cập nhật lúc: 16:43 25-07-2021) Nếu không xem được vui lòng đổi "SERVER" để có trải nghiệm tốt hơn. Hướng dẫn khác phục lỗi nếu ảnh bị lỗi ở tất cả các chap. Server VIP. Báo lỗi. Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc
️ Đọc truyện tranh Giang Hồ Gác Kiếm Có Được Không? [조폭도 퇴사가 되나요?] Tiếng Việt bản dịch Full mới nhất, ảnh đẹp chất lượng cao, cập nhật nhanh và sớm nhất tại DocTruyen3Q
Ơi Vay Lừa Đảo. Tập Phim DServer VIP Byung Doo Jo In Sung là tay xã hội đen cương trực, có trách nhiệm trong một tổ chức băng nhóm tội ác. Anh gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, phải chăm lo cho người mẹ đang đau ốm và hai em còn đi học. Đại ca Sang Chul Yoon Je Moon thường xuyên trả tiền công thiếu cho Byung Doo và phân các công việc sinh lợi nhiều hơn cho những người khác trong tổ chức. Byung Doo phải quyết định mạo hiểm để tiếp tục sống còn, đồng thời cải thiện tình hình cho bản thân, gia đình và những anh em trong băng nhóm xã hội đen của mình. Trong khi đó, Byung Doo gặp lại người bạn thời tiểu học, Min Ho Nam Gung Min, một nhà làm phim đầy tham vọng. Min Ho tiếp cận Byung Doo để hiểu thêm về thế giới tội ác ngầm làm tư liệu cho bộ phim đầu tay của mình. Qua Min Ho, Byung Doo cũng gặp lại Hyun Joo Lee Bo Young, cô bạn tiểu học mà Byung Doo đem lòng yêu mến từ lâu. Việc gặp lại những người bạn cũ đã tạo ra những thay đổi đáng kể trong cuộc đời của Byung Doo. Là một tay anh chị nhưng Byung Doo luôn mang một ước mơ kiếm được một số tiền kha khá để đổi đời, từ bỏ cuộc sống đâm chém đẫm máu và bắt đầu một cuộc sống gia đình yên bình. Byung Doo có cơ hội thực hiện ước mơ của mình khi gặp được ông chủ Hwang Chun Ho Jin trong một buổi đi hát karaoke với Đại ca Sang Chul. Anh giúp ông chủ Hwang loại bỏ cái gai trong mắt và nhanh chóng trở thành cánh tay phải của ông chủ Hwang. Mọi việc diễn ra rất thuận lợi và Byung Doo vui mừng vì sắp đến đích. Nhưng, liệu Byung Doo có đạt được ước mơ của mình? Còn Hyun Joo, khi biết Byung Doo là dân anh chị trong thế giới tội ác ngầm, liệu cô có còn dành tình cảm cho anh?
Hồi đó, đi đào vàng là chấp nhận đối mặt với rủi ro, có khi phải đánh đổi bằng cả mạng sống. Các chủ bưởng rất dã man, muốn ăn trên mồ hôi, nước mắt và máu của người khác. Cho đến bây giờ, mỗi khi nói về Thần Sa, Boong Xay, Na Rì... người đời vẫn còn nhắc tới những câu chuyện nghe rất man rợ nhưng đã xảy ra trên thực tế như bắt người chôn sống dưới hầm; bịt mắt, bịt miệng những kẻ ăn trộm vàng của chủ bưởng rồi đem trói vào gốc cây ngoài bìa rừng cho hùm beo ăn thịt; chủ bưởng ép người làm công hút thuốc phiện vừa để cột chân họ, vừa vét kiệt sức lao động của họ... Thêm vào đó, dân tứ xứ quy tụ về đây, cướp của người nọ, hiếp đáp người kia. Khoái "đù" mới ra trại, chẳng biết các tay anh chị đó là ai, và các đại ca ở đây cũng chẳng biết Khoái "đù" là một giang hồ "có số". Khoái "đù" mạnh miệng tuyên bố "Lên đây ai làm được người đó ăn. Kẻ nào cậy thế mạnh, hiếp đáp kẻ yếu, tôi sẽ tiêu diệt". Sau lời tuyên bố hùng hồn đó, một số chủ bưởng đã tìm tới những mong "dạy cho thằng điên một bài học nhớ đời", trong đó có Khoát "mặt choắt". Khoát cao trên 1m70, vung sải tay dài đấm tới tấp vào mặt Khoái. Mặc dù chỉ cao 1m50, nặng chưa đầy 50 kg nhưng chỉ mới tung ra vài chưởng, Khoái "đù" đã hạ nốc-ao Khoát "mặt choắt". Tiếp đó, nhóm của Khoái phải thường xuyên nghênh chiến các băng đảng khác khi thì bằng dao, mã tấu, lúc bằng gậy gộc, tay bo... và Khoái "đù" luôn là người chiến thắng. Có đất, chủ bưởng Khoái "đù" cùng 21 thuộc hạ đêm ngày đào bới, tìm kiếm vận may. Sốt rét rừng hành hạ. Đói khát. Khoái "đù" nhớ lại "Khổ lắm ! 3 ngày ăn cháo mới có 1 bữa cơm. Sau 6 tháng 20 ngày thì chúng tôi trúng vàng lần đầu. Nhiều lắm. Chia cho anh em rồi, phần tôi còn được tới 6 - 7 cân kia mà! Anh em vui mừng khôn xiết nhưng lại phải lo đối phó với nạn cướp bóc, trấn lột". "Bọn Hải Phòng nghe tôi trúng rốn vàng, kéo quân tới đòi ăn chia. Biết chuyện, tôi bố trí anh em suốt cả tuyến đường vào Thần Sa dài vài cây số, tiếp đón bọn nó bằng những trận đòn thập tử nhất sinh. Lính của tôi không súng, không đạn nhưng tôi yêu cầu họ đánh thục mạng. Tôi còn nhớ, quân của tôi đã đập nát cả hai chân của thằng cầm đầu đám đầu gấu Hải Phòng ấy. Sau lần đó, chẳng ma nào dám nghĩ tới chuyện gây hấn, trấn vàng của Khoái "đù" này nữa. Đời là thế đấy các chú ạ !". "Quân số của tôi ngày một đông lên, từ 21 người ban đầu đã phát triển lên tới 320 quân. Tôi chia họ ra 3 nhóm, thay nhau làm 3 ca trong suốt 24/24 giờ mỗi ngày. Để đảm bảo an toàn, sau mỗi ca, tự tôi xuống hang kiểm tra kỹ rồi mới cho nhóm khác xuống đào tiếp. Tôi trúng vàng nhiều lắm nên trả công cho mỗi người vài chỉ mỗi tháng, đó là chưa kể tiền thưởng. Sau mỗi đợt trúng vàng, tôi đều cho anh em làm thuê lưng vốn, đủ xây một cái nhà khang trang ở quê, mua cho mỗi người một cái xe máy xịn. Người Thái Nguyên hồi đó, hễ thấy người nào đầu đội mũ cối tàu, chân đi dép đúc, mặc quần áo hộp, đeo đồng hồ SK, cưỡi xe Dream Thái đều biết đích thị đó là quân của Khoái "đù" này. Tôi còn nhớ tết năm 1991, gần 6 ngàn con người ở bãi vàng bị thất bại không có miếng ăn. Tôi trúng vàng và cho mỗi nhóm xuống hang 2 giờ. Mỗi ca, cả nhóm cũng kiếm được 7 - 8 cây. Nhưng làm với tôi phải tuân thủ nghiêm ngặt những nguyên tắc mà tôi đã đề ra. Biết ai có ý định hút chích, tôi bắt người đó tự lột hết quần áo, rồi nằm xuống đất. Tôi lấy roi đánh 15 cái. Tôi đánh thẳng tay, lằn roi rớm máu. Chưa tha, tôi giã muối rồi tự tay xát vào vết thương - xót, kêu la thảm thiết. Tôi thương anh em đau đớn. Nhưng tôi làm vậy là vì họ". Bãi vàng thời đó rất phức tạp. Đàn bà con gái gánh hàng vào bán thường bị bức hiếp. Khoái "đù" rất bất bình. Có lần Khoái "đù" tẩn một chủ bưởng "lên bờ xuống ruộng" rồi tuyên bố "Thằng nào đụng vào mấy chị đàn bà, tao sẽ tiêu diệt đến cùng". "Tôi cũng là con người, chưa vợ con, lại đang còn trẻ, chuyện đàn bà con gái nhiều lúc cũng thèm muốn lắm chứ nhưng mình phải dằn lòng, sống làm gương cho bọn đàn em noi theo, không được bắt chước cái thói ăn chơi phè phỡn, hư thân mất nết vốn đang đầy rẫy xung quanh. Tôi phải nói rằng, trên bãi vàng, nhiều cô gái trong vùng muốn yêu tôi lắm. Không biết họ mến tôi kiểu gì mà ngồi chơi đến tận 12 giờ khuya. Những lúc như thế, tôi thường khuyên họ về nhà để bố mẹ khỏi lo rồi tự mình đưa các cô ấy về tận bản. Bởi thế, họ quý tôi lắm. Dần dần các chủ bưởng khác cũng học tôi về mặt ấy. Tôi vẫn tự hào rằng, cả miền Bắc này, cả miền Nam này, cả Việt Nam này, tìm ra một chủ bưởng đào vàng như Khoái "đù" quả là hiếm hoi thay", Khoái "đù" bảo vậy. Xung quanh Khoái "đù" có rất nhiều giai thoại. Nào là Khoái rất thích thanh toán mọi thứ bằng vàng, đi đâu cũng lận lưng một xấp vàng lá. Nào là Khoái "đù" ăn chơi trác táng, kiểu như đi du lịch thì thuê luôn cả khách sạn, đi xem phim, mua cả suất chiếu chỉ để xem một mình, thuê hẳn đoàn kịch vào Thần Sa diễn cho anh em đào vàng xem cả tuần lễ, đánh xe ca xuống Hà Nội gom đầy một xe gái "bán hoa" lên phục vụ đàn em cả tháng trời, mua hơn 40 con lợn và vài ngàn chai rượu ngoại để khao quân... Đem chuyện này hỏi Khoái "đù", chúng tôi nhận được câu trả lời "Mình bỏ mồ hôi, máu và nước mắt mới làm ra vàng nên mình không ăn chơi, không bài bạc, không nghiện hút. Ăn chơi là vô vị. Mình có tiền phải sống sao cho người đời nể trọng". Khoái "đù" chỉ xác nhận đã giúp đỡ rất nhiều người. "Giúp thì tôi giúp nhiều, giúp một cách vô tư, có những người tôi cho họ cả đống tiền nhưng chẳng biết họ là ai. Tôi xây nhà lầu, sắm xe hơi cho anh em bạn bè, chẳng tiếc gì hết. Thế nhưng, bây giờ tôi nghiệm ra rằng, giúp là cho, mà cho là mất. Tiền, vàng tôi cho, có người giữ được, nhưng nhiều người lại không giữ được. Mồ hôi và nước mắt không đổ ra nên họ chi tiêu vô tội vạ, ăn chơi không biết tiếc tiền". Một lần, Khoái "đù" tìm về Đồng Hỷ và gặp Thu, một người đàn bà góa đã có 2 đời chồng và 2 đứa con một 12 tuổi, một 3 tuổi. Khoái đem lòng yêu Thu và nhanh chóng ngỏ lời cầu hôn. Đi đăng ký kết hôn ở Đồng Hỷ, người ta cứ bảo số Khoái là cái số... mùa thu, vợ trước cũng Thu, vợ sau cũng Thu. Cuộc sống gia đình hạnh phúc chỉ đến với Khoái trong một thời gian ngắn. Thu là một người đàn bà hư hỏng, bao của cải chồng làm ra, chị ta ném đi hết. Rồi Thu bị đi tù. Mọi người bảo, giàu như Khoái "đù" mà đâu ngờ có lúc phải trắng tay! "Cuộc đời nhiều khi vẫn xảy ra những chuyện mà mình không ngờ tới. 2 năm trước, tôi đã 55 tuổi rồi nhưng có một cô gái 22 tuổi quê ở Sóc Sơn, Hà Nội, đang học trung cấp y, tìm tới năn nỉ mãi cũng chỉ để... xin tôi một đứa con. Gặp tôi, cô gái trình bày "Em chỉ xin anh một đứa con thôi, trai cũng được, gái cũng được, chỉ mong nó có được lòng nhân nghĩa giống anh. Đứa con ấy, em sẽ lấy họ của anh nhưng ai hỏi về cha của đứa trẻ chỉ trước khi chết, em mới nói rõ sự thật!". Nhấp chén trà, Khoái "đù" chép miệng "Cuộc đời thế đấy các anh em à ! Không cho cô ấy, thế thì tôi đã phụ mất một tấm lòng trong thiên hạ. Nói cho các chú biết, tôi đã trả lời cô bé đó anh sẵn sàng !". Bây giờ mọi chuyện trở lại bình thường. Đã 57 tuổi rồi nhưng với Khoái thì chưa đến mức già quá. Bà Thu cũng vừa mãn hạn tù, con cái dần trưởng thành, Khoái "đù" chỉ mong được sống thanh thản, vui vầy bên người thân trong suốt phần đời còn lại. Là những người biết rõ cuộc đời chìm nổi của Khoái "đù", cả trung tá Nguyễn Quang Sơn - Trưởng công an Hỷ và thiếu tá Ngô Minh Tiến - Trưởng công an thị trấn Chùa Hang đều bảo rằng, tên tướng cướp khét tiếng năm xưa, một chủ bưởng đào vàng giàu nứt đố đổ vách một thời nay đang cố gắng hòa nhập với cuộc sống yên bình của những người dân hiền lành, chất phác trên mảnh đất Chùa Hang này... Quang Duẩn - Mạnh Dương
Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé! – Hoa… Hoa đừng bỏ bố con anh… – Xin lỗi em phải đi rồi… hãy hứa với em… hãy chăm sóc các con… anh đừng chém giết nữa… ở bên kia em sẽ luôn dõi theo, bảo vệ anh và các con… – A… n… h không muốn, anh chỉ muốn em kể lại, đừng như thế, đừng nhắm mắt… – Em cảm ơn anh đã cho em 1 cuộc sống mới có ý nghĩa, được yêu anh, được làm mẹ làm vợ dù trên danh nghĩa… – A… a… không…Trong cơn mưa tầm tã hắn ôm người vợ vào lòng mà khóc, 1 sự mất mát quá lớn với hắn. Nước mưa hòa với nước mắt. 1 thằng đàn ông đầy bản lĩnh nay đã phải khóc như 1 đứa trẻ trước mặt các đàn em của mình…… Bạn đang đọc truyện Giang hồ gác kiếm tại nguồn hắn khẽ mở, ánh sáng của ngọn đèn chiếu vào làm mắt hắn cay cay phải nheo lại, nhìn xung quanh là 2 cậu con trai của hắn với vẻ mặt đầy lo âu u sầu, đang nắm 2 bàn tay hắn là 2 cô con dâu xinh đẹp đang siết chặt tay hắn mà khóc…– Bố bố tỉnh lại rồi hu hu… – Bố có nhận ra tụi con không? – Bác sĩ gọi bác sĩ…Hắn đã trở lại với hiện thực. Hắn vẫn còn nhớ như in cái hồi hắn 7, 8 tuổi. 1 thằng bé lang thang đầu đường xó chợ, đến cái tên hắn còn không biết mình tên gì, bố mẹ là ai? Quê quán ở đâu? Hắn chỉ biết đi ăn xin, lục thùng rác… miễn là kiếm được cái gì đó lấp đầy cái bụng nhỏ của hắn. Tối đến lại ngủ lang bạt trên các góc phố, ngõ hẻm hay trên bàn của mấy bà bán thịt lợn…Hắn là 1 đứa trẻ gầy gò đen thui, phải vật lộn với cuộc sống khó khăn từ nhỏ, rất nhiều lần bị đánh vì đi nhầm vào địa bàn của các đại ca ăn xin hay đánh giầy quanh cái thành phố…Có thể gọi hắn là Tam Mao vì chỗ nào, ngóc ngách nào trong cái thành phố ấy hắn cũng đều biết và đặt chân qua. Vì vậy từ nhỏ hắn đã không biết sợ và lì lợm…Còn nhớ có 1 lần lúc đấy khoảng 8, 9 tuổi hắn có 1 cuộc thách đấu với thằng Cường sẹo, đại ca 1 nhóm ăn xin khoảng 6, 7 thằng tầm khoảng tuổi đấy hắn đang ngồi ăn xin ở góc chợ, thì bị mấy thằng ranh khác ra đá bay cái mũ, bắt hắn phải nộp tiền phí mặt bằng…– Hắn bảo có giỏi thì gọi đại ca tụi mày ra nói chuyện với tao vì hắn cũng là 1 tay lì lợm, bọn chúng cũng gặp nhau đánh nhau mấy lần lên tụi kia cũng muốn đánh hắn. Nhưng vì khoái tính cách của hắn lên thằng Cường sẹo rất khoái hắn muốn hắn vào bang nhưng hắn k đồng ý . 2 bên đang định động thủ thì 1 tiếng nói vang lên… – Bọn mày dừng tay lại cho tao…Đại ca Cường sẹo đi đến Gọi hắn là cường sẹo vì hắn có cái sẹo to đùng ở mồm vết tích để lại sau 1 lần đánh nhau dành địa bàn. Cường cũng là 1 tay lì lợm trọng nghĩa khí…– A! Thì ra là mày, muốn đến đây ăn xin thì phải gia nhập bang tao… – Muốn tao vào bang mày phải xem bản lĩnh của mày thế nào, có giỏi tao với mày thì đấu. – Mày muốn thi thế nào??? Nếu tao thắng mày phải vào bang tao, còn thua tao sẽ gọi mày là đại ca… – Được, quân tử nhất ngôn. Tao với mày ra đường ray nằm xuống đợi tàu qua, thằng nào bỏ chạy là thua. Mày dám chơi không??? – Tao sợ mày chắc, được quân tử nhất ngôn… Hắn cùng Cường sẹo, và 6, 7 thằng đàn em ra đường ray tàu chạy qua ngoại thành. 2 thằng chúng nó nằm trên đường ray dưới sự thán phục của các đàn em…Tu… tu… xình… xịch tiếng con tàu hỏa đang đến rất gần khiến mặt đất rung càng ngày càng mạnh, chúng có thể cảm nhận các hòn sỏi cũng đang rung lên trên mặt đất. Hắn cùng cường sẹo trên trán mồ hôi vã ra như tắm… con tàu càng ngày càng tiến sát. Bọn đàn em như chết nặng mắt chứ Ở mồm chữ Ô há hốc ra nhìn. Khoảng cách chỉ còn 2m cường sẹo bật dậy nhảy ra khỏi đường ray, bản lĩnh đến mấy khi đối diện với cái chết cũng sợ thôi…– Thằng kia mày muốn chết à cường sẹo nóiMắt hắn nhắm chặt 2 hàm răng cắn chặt môi, hắn nằm im như chết. Con tàu chạy qua người hắn tiếng gió… vù… vù… cùng âm thanh xình… xịch… xình… xịch vang lên bên tai. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh nằm im…Con tàu đi qua, hắn vẫn nằm im như tưởng mình đã chết…– *** Thằng chó, mày chán sống rồi à???Hắn lổm nhổm bò dậy nở 1 nụ cười…– Mày thua rồi nhé, hãy giữ lời hứa của 1 người đàn ông… – Mày đúng là thằng điên… đại ca…Thấy Cường sẹo thốt ra 2 tiếng Đại Ca tụi đàn em cũng tíu tít như chim non đồng thanh – Đại Ca…Từ đấy hắn là Đại Ca của tụi ăn xin khu chợ lớn…Cường sẹo hỏi tên hắn để dễ xưng hô chẳng lẽ lúc nào cũng gọi là Đại Ca…Hắn nghĩ 1 hồi, lúc nãy nằm dưới đường ray nghe tiếng gió vù vù, hắn liền nghĩ ra 1 cái tên “Vũ” từ đấy cái tên khai sinh của hắn ra đời…
- Sông Lam mờ ảo trong sương khói ngày đông. Chúng tôi tìm về đây, nơi đã từng xảy ra vụ tai nạn thảm khốc khiến 20 người bị thiệt mạng. Một ngôi miếu thờ được dựng lên tại điểm mà khi trục vớt chiếc xe khách bị lũ cuốn được dùng làm chỗ khâm liệm nạn nhân xã Xuân Lam, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh. Một người đàn ông có khuôn mặt đen sạm, tay cầm bó hương thắp lên những bát hương ở khu miếu. Anh là người đã xây nên ngôi miếu. Hỏi chuyện, anh chỉ nói, anh cảm thấy có nợ với những người đã khuất nên mới làm thế. Anh là một người khá đặc biệt, một kẻ đã từng nhiều lần vào tù ra tội, sau nhiều năm “rửa tay gác kiếm”, nay trở thành người chăm sóc hương khói cho những linh hồn đỡ lạnh lẽo khi chết đi ở nơi đất khách quê người. Anh là Trần Văn Thành, người ở thôn 2, xã Xuân Lam, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh. Ngôi miếu thờ đặc biệt Trong cái giá buốt tê tái của những ngày đông, chúng tôi, những người từng chứng kiến toàn cảnh trục vớt xe khách, vớt xác nạn nhân vụ tai nạn kinh hoàng có dịp ghé lại nơi đây. Trên bãi đất bên bờ sông Lam, nơi từng được lực lượng chức năng dùng để khâm liệm thi thể nạn nhân đã mọc lên hai ngôi miếu thờ. Một cây đa cũng đã được trồng lên sau miếu. Tất cả nằm ngay dưới tấm biển “An toàn giao thông là hạnh phúc của mọi người”. Ngôi miếu thờ 20 nạn nhân vụ xe khách bị lũ cuốn được dựng lên ngay địa điểm trục vớt Sông Lam vẫn mờ ảo trong sương khói. Sương mù dày đặc đã che khuất tầm nhìn chẳng thể thấy bờ bên kia. Những chiếc thuyền câu của ngư dân vẫn tiếp tục mưu sinh trên khúc sông định mệnh - nơi mà chiếc xe khách đã dừng lại sau khi trôi ra sông. Hai mươi nạn nhân đã chết. Đến nay vẫn còn thi thể cháu bé 7 tháng tuổi vẫn chưa được tìm thấy. Nhiều người nói với chúng tôi rằng, chắc thân xác cháu đã hòa tan cùng biển nước để đi vào cõi vình hằng rồi. Không ai nghĩ rằng, người có tâm xây miếu, cũng kiêm luôn việc chăm sóc hàng ngày lại là người từng "có máu mặt trong giới giang hồ" Chúng tôi đã gặp một người khá đặc biệt. Anh tên là Thành, ở cách ngôi miếu khoảng 100m. Là chủ một quán cơm. Anh Thành trạc tuổi tứ tuần, có gương mặt xạm đen của một kẻ từng trải. Anh cho biết, ngôi miếu thờ lớn là do tay anh xây nên. Anh cho rằng, bản thân mình cảm thấy có nợ với những linh hồn xấu số phải chết đi ở đất khách quê người nên anh đã tình nguyện làm “thầy đền”, chăm sóc hương khói cho họ. Gió từ sông Lam mang theo cái rét buốt quất thẳng vào mặt. Sau khi thu dọn hết những đồng tiền âm phủ còn vương vãi trên khu vực miếu, anh Thành thắp hương trên hai ngôi miếu rồi mời chúng tôi về nhà, vì ngoài trời quá lạnh. Bên ly trà còn bốc khói nghi ngút trong căn nhà bên bờ sông, cũng là quán cơm của hai vợ chồng, anh Thành kể lại cho chúng tôi nghe về câu chuyện cơ duyên khiến anh làm việc này. Ngày lực lượng chức năng tiến hành trục vớt chiếc xe khách, anh cũng là một trong hàng vạn người đến chứng kiến. Sau khi thi thể các nạn nhân được đưa về quê mai táng, một am thờ nhỏ được một số người không biết từ đâu đến dựng lên ngay điểm khâm liệm các nạn nhân. Tuy nhiên, chiếc am ban đầu rất nhỏ, chỉ đủ để một bát hương với đĩa hoa quả. Trong lúc đó, hàng ngày có rất nhiều khách ghé thắp hương khi đi qua khu vực này. Nhiều hôm hoa quả, bánh kẹo không có chỗ để, mọi người phải trải ni lông lên đất để cúng. Nhiều lần chứng kiến cảnh hoa quả, đồ thắp hương dành cho các nạn nhân vương vãi, nằm cả trên nền đất, nhất là những lần mưa gió, bụi bặm, anh Thành thấy xót xa. Anh quyết định về mua xi măng và cát để xây một cái bàn dài ngay trước chiếc am để làm chỗ đặt đồ cúng cho thoải mái. ”Hôm đó khi đang xây bệ thì một người đàn bà lạ mặt tới làm lễ và nói với tôi “cho tôi góp ít tiền để xây chiếc miếu rộng hơn làm chỗ hương khói cho các nạn nhân". Cầm tiền của người đàn bà lạ có tấm lòng hảo tâm, tôi về bàn với vợ để góp thêm tiền vào để xây miếu cho khang trang hơn”, anh Thành chia sẻ. Một thời là giang hồ, giờ làm phúc cho con Cứ mỗi ngày, công việc đầu tiên của anh Thành là ra khu miếu để dọn dẹp, thay nước, quét bàn thờ và thắp hương. Rồi anh thu gom, đốt những đồng tiền âm phủ, vàng mã mà khách thập phương đến cúng bị gió thổi vương vãi. Từ khi xây miếu lên, ngày nào anh cũng 3 lần ra miếu để làm những công việc mà chưa khi nào anh làm. Những lúc anh bận thì lại bảo vợ con ra làm thay. Không phải đến bây giờ anh mới có ý định xây một ngôi miếu cho những nạn nhân xấu số phải bỏ mạng vì tai nạn giao thông. Anh Thành kể, là người sống ở đây lâu năm, anh chứng kiến cung đường cạnh “eo” của sông Lam và núi Hồng này thường xảy ra tai nạn. Rất nhiều nạn nhân đã phải bỏ mạng nên anh đã từng có ý định xây một ngôi miếu thờ chung cho những linh hồn xấu số. Cũng xuất phát từ cái tâm, mong để làm sao họ “phù hộ” để không còn xảy ra những vụ tai nạn giao thông đáng tiếc. Chúng tôi càng khâm phục người xây và “gác miếu” này bội phần khi biết về quá khứ một thời của anh. Bởi, thực sự không khỏi bất ngờ khi biết anh cũng từng là một kẻ "giang hồ có máu mặt" ở mảnh đất Nghi Xuân. Từng nhiều lần vào tù ra tội. Ngày trước, anh không có công ăn việc làm, lại bị bạn bè rủ rê nên đã nhiều lần phạm tội. Buổi tối trên quãng đường vắng này, anh thường cũng đồng bọn đột nhập lên các xe tải và cắt hàng thả xuống đường. Nhiều lần vào tù ra tội, anh đã dần tỉnh ngộ. Sau khi đi “tăng” cuối, năm 2006 anh ra trại và quyết định “rửa tay gác kiếm”. Anh như kẻ ở ẩn, chỉ ở nhà phụ giúp với vợ con cùng mở quán cơm Thanh Thủy bên QL1A. Và đã 4 năm quy ẩn giang hồ, xây dựng cuộc sống mới đến bây giờ, anh đã thấy hạnh phúc thực sự của cuộc đời mình. Anh kể, hình ảnh những thi thể nạn nhân được vớt lên, những giọt nước mắt của người thân từ xa đến nhận xác đã ám ảnh anh trong từng giấc ngủ sau đó. Thương cảm cho những số phận đã vĩnh viễn nằm lại đất khách quê người không có ai chăm sóc hương khói. Cùng với sự giúp đỡ của một số người, anh quyết định xây miếu thờ, trồng cây đa và hương khói cho những người đã khuất. Dần dần, anh làm tốt những việc mà chẳng mấy khi anh đụng tay vào từ trước tới nay ở nhà mình. Vụ tai nạn kinh hoàng vào tháng 10/2010 đã cướp đi sinh mạng của 20 nạn nhân Thành nói với chúng tôi rằng, anh làm việc này cũng mong sao chuộc lại những lỗi lầm trước đây anh đã gây ra, dù nó không nghiêm trọng lắm. Cái cơ duyên mà anh nói là "cảm thấy có nợ" với những người đã khuất đã giúp con người đã từng một thời giang hồ này phục thiện. Anh hy vọng những việc làm hiện tại của mình sẽ “để phúc cho con cháu”. Trong những ngày giá rét, khói hương trên những ngôi miếu cạnh dòng sông Lam thờ 20 nạn nhân vụ xe khách càng nghi ngút. Chúng tôi, những người từng có mặt trong những ngày định mệnh đó cũng thấy ấm lòng. Chắc những nạn nhân xấu số cũng sẽ bớt lạnh lẽo khi không có người thân bên cạnh chăm sóc, hương khói cho họ. Duy Tuấn - Kiều Anh - Hoàng Sang
Giới giang hồ Sài Gòn thường dùng cụm từ "rửa tay gác kiếm" để chỉ việc hoàn lương của những tay cộm cán. Nhưng không phải cứ "gác kiếm" là đã hoàn lương. Muốn gọi là “gác kiếm” phải từng là dân “số má” Ba Gà – một tên trộm vặt tại khu Chợ Chiều quận 7, từng phải lĩnh án 2 năm tù, một hôm tuyên bố “gác kiếm”. Ngay trong bữa nhậu vui vẻ với các chiến hữu tuyền là dân cắc ké kỳ nhông trộm làng cắp xóm, Ba Gà bị một tay anh chị thứ thiệt tát tai chỉ và tuyên bố “rửa tay gác kiếm”. tay anh chị nổi cộm một thời ở Phú Nhuận không cho phép lợi dụng hai từ “gác kiếm” để chỉ việc thôi trộm gà bắt chó! Theo giới giang hồ, để gọi là hoàn lương thì trước đó gã giang hồ phải từng là nhân vật chẳng ai dám nhìn thẳng mặt và đàn em phải có số lượng đáng kể, không thể tuyên bố “gác kiếm” khi chỉ là tép riu. Ở hẻm 195 Âu Dương Lân, có một tay xe ôm say rượu chuyên quậy hàng xóm, thường xuyên bị công an phường gọi lên giáo dục răn đe. Gã nản quá bèn tuyên bố “gác kiếm”. Một số tay cùng xóm vốn xuất thân từ hẻm “Cứu Hỏa”, đường Trần Hưng Đạo, khét tiếng giang hồ anh chị quận 1 nay mua nhà về xóm này chẳng bao giờ coi gã dặt dẹo say rượu ấy là giang hồ, sao có chuyện gọi là “gác kiếm” được? Thế là sau câu tuyên bố “láo xược” ấy, cả ngày gã bị kiếm chuyện! Trước kia gã say rượu quậy một chút chẳng ai thèm chấp. Nay tuyên bố “gác kiếm” chẳng khác nào tự cho mình là “thuộc vào hạng chiếu trên”, nên gã thường xuyên phải chịu những trận đòn vô cớ. Nhưng “gác kiếm” có thực sự hoàn lương? Năm Giao, một tay anh chị có tiếng xuất thân ở quận 4. Trước kia gã giữ xe cho quán bia ôm Hoàng Yến sát nhà hàng Cam của ông trùm Năm Cam. Nhờ gây được tình cảm với ông trùm nên ông trùm mở lời giới thiệu nâng đỡ gã. Từ khi được về làm giang hồ sai vặt cho đại ca Lai Em khét tiếng khu Cầu Muối, đời Năm Giao chuyển sang một bước mới. Vốn ca vọng cổ khá mùi, Năm Giao cũng lao vào sân khấu. Nhưng thay vì say mê bài Bắc bản Nam, Năm Giao chỉ lấy mối quan hệ để cho vay nặng lãi trong giới nghệ sĩ cải lương là chính. Sau này, khi đòi nợ không được, Năm Giao bắt cóc, đánh đập con nợ đòi tiền, khiến công an phải vào cuộc. Hắn phải vô xộ khám và bị giới phương tiện truyền thông bóc mẽ. Sau khi được tha về, Năm Giao tuyên bố “rửa tay gác kiếm”. Nhưng gã liên kết với Năm Linh mở sòng bạc ở khu Cầu Bông, rồi tham gia dịch vụ đòi nợ, cho vay các kiểu. Bây giờ hắn làm chủ một nhà hàng lớn nhưng nhìn qua thực khách và cánh giữ xe mặt mũi cô hồn, mình mẩy vằn vện xăm trổ thì “gác kiếm” e là chuyện nói chơi! Với giang hồ, “gác kiếm” nghĩa là thôi nổi cộm, không hề chứa đựng thực sự ý nghĩa hoàn lương như người đời mong muốn! Những tay anh chị về chiều, không còn sức cạnh tranh với cánh trẻ thường tận dụng chút hiểu biết về thế giới ngầm, tiếp tục phạm pháp nhưng với vai trò trung gian như đi lấy nợ giúp, mua bán đồ gian, thậm chí buôn bán xì ke nhỏ lẻ. Nhưng họ vẫn cứ tự cho là đã tu, đã “gác kiếm”! Những đại ca “gác kiếm” nhưng chưa hề hoàn lương… Gặp Nguyễn Anh Minh tức Cu Nhứt, một sát thủ “gấu” nhất tập đoàn Năm Cam – Kim Anh, gã cười hềnh hệch cho biết “Em tu rồi, giờ “gác kiếm” chớ lớn tuổi rồi, hổng muốn va chạm…”. Nhưng cái gọi là “gác kiếm” của Cu Nhứt cũng chẳng vừa. Gã sang Campuchia hùn chút vốn với tí máu liều, hắn mở trường đá gà ngay biên giới Mộc Bài – Tây Ninh. Nếu đơn thuần là mở trường gà thì chẳng mấy chốc Cu Nhứt sẽ quay về Việt Nam, bèo lắm cũng ngự trên chiếc Camry. Thế nhưng Cu Nhứt chẳng thể thắng nổi tật đam mê đỏ đen của mình nên sau 2 năm “cày sâu cuốc bẫm” xứ người, tài sản gã mang về Việt Nam là món nợ lên đến USD! Bọn sát thủ gốc Campuchia săn lùng Cu Nhứt khắp nơi. Nhưng về đến Sài Gòn là nơi “đàn em còn ngưỡng vọng anh Cu Nhứt lúc nhúc, nên chẳng tên nào dám rớ đến con nợ số má dữ dằn như gã. Với giang hồ, “gác kiếm” nghĩa là thôi nổi cộm, không hề chứa đựng thực sự ý nghĩa hoàn lương như người đời mong muốn! Ảnh minh họa Một nhân vật khác khét tiếng giang hồ tên là Lượm Lùn. “Ảnh Lượm “gác kiếm” rồi!” Những tên giang hồ kin kin cho biết về huyền thoại trại giam Đồng Tháp như vậy. Nhưng thực tế, Lượm chỉ thôi việc hình thành băng nhóm, hoạt động có tổ chức. Còn việc ai đó ăn nói xốc hông, gã cũng sẵn sàng rút dao lê ra tặng luôn vài nhát! Thời gian trốn tránh truy nã, Lượm phải lưu lạc về Gò Công làm tên bảo vệ chợ, rồi làm thợ phu nắm tượng ở chùa trên Thủ Đức. Nhưng khi có cơ hội, gã cũng tiếp tục đâm chém, giựt dọc, bảo kê… như thương lệ. Trái lại, trường hợp của Thành Ringo – con cọp giữ của giang hồ súng ống thời trước năm 1975, lại là một tấm gương hoàn lương đích thực dù chưa tuyên bố “gác kiếm” bao giờ. Thuở trước, một mình một khẩu súng lục kiểu ruleau, Thành với lon trung úy cảnh sát chẳng ngán tên lính dù hoặc biệt kích, người nhái nào. Thỉnh thoảng say rượu, Thành về đập phá nhà cửa cho hả hơi men. Mẹ của Thành, bà Quán làm ớt bột, hết sức khổ tâm vì con trai. Đùng một cái, sau ngày giải phóng, Thành đi học tập trở về, bỏ hẳn rượu. Anh quay về xóm cũ sắm cái bơm tay và thau nước, ra lề đường Nguyễn Minh khai thành ông sửa xe đạp im lìm khắc khổ. Hàng ngày, anh về nhà nấu cơm, chăm sóc mẹ và gần như không nói chuyện với ai, chỉ cười. Cánh giang hồ mới nổi có biết Thành là ai đâu, bèn trêu ghẹo cho vui. Chưa bao giờ Thành phản ứng mà chỉ lẳng lặng né tránh. Một hôm, cánh tiểu yêu giang hồ đang quậy chỗ Thành Ringo, chợt có một tay đi Honda đến chộp cổ nện vài tên. Cả bọn lạy như tế sao khi nhận ra đó là Hùng Ký, con cọp giữ vùng quận 1, dám liệng lìu đạn trong một vụ thanh toán vùng chợ thuốc lá Tân Định. Hùng Ký lôi cổ từng tên tới bắt lạy Thành xin tha. Thành nói nhỏ với Hùng Ký “Chú bỏ qua cho mấy đứa đi.. Anh bây giờ “gác kiếm” rồi, chú cho anh cơ hội!”. Khi Hùng Ký bỏ qua, Thành dọn nhà đưa mẹ đi đâu mất! Có lẽ “gác kiếm” tuyên bố như Thành, mới chạm gần tới ý nghĩa hoàn lương nhất! Giang hồ “núp lùm”… Một kiểu khác mà người đời hay bị lầm lẫn khi thấy một tên giang hồ đột nhiên… tử tế. Họ cho rằng gã đã hoàn lương. Giang hồ Sài Gòn có cụm từ chỉ danh kiểu làm này của chúng là “núp lùm”. Một số giang hồ cộm cán, khi vừa gây ra án, nếu như chưa bị truy nã gắt gao, đều xài biện pháp “núp lùm” này. Trước tiên, họ làm vài việc trượng nghĩa, hỗ trợ anh cảnh sát khu vực hoàn thành nhiệm vụ trật tự trị an. Sau đó, họ tìm một công việc nào đó để che mắt mọi người. Khi cả giang hồ lẫn người dân lương thiện cho rằng đối tượng cộm cán này đã hoàn lương thực sự, họ mới bắt đầu hoạt động một cách hết sức kín kẽ trở lại. Dũng Ben, kẻ bắn chết chủ doanh nghiệp Loan Thảo ở Bình Dương chính là kiểu “núp lùm” này. Khi đã trở thành chủ một tầng lầu của bar 6B Phạm Ngọc Thạch, rồi chủ doanh nghiệp khai thác vàng, hùn vốn vào vài nhà hàng Dũng mới bắt đầu phát triển mạng lưới cho vay và lấy nợ. Thời gian ấy, giang hồ vẫn Sợ Dũng một phép vì tuyên bố “gác kiếm” nhưng bạn bè vây quanh toàn là những gương mặt tầm cỡ nhất nhì Sài Gòn như Năm Linh, Thái Salem và Thu vợ bé Năm Cam! Thay lời kết … Trở lại với vụ án giết người của Sáu Nghĩa, rõ ràng là lối đi của những người lầm lỡ hoàn lương không hẹp. Nhưng vấn đề đặt ra không phải là tuyên bố rời khỏi giang hồ hoặc chấm dứt hành vi phạm pháp. Ngay từ trong suy nghĩ, nếu còn ý thức mình đã từng là giang hồ cộm cán, nay không muốn đụng chạm với ai thì xin đừng ai đụng chạm tới mình… e là chưa ổn. Hình ảnh một ông già bơm xe đầu đường của Ba Gà Mổ, đã từng cùng Đại Cathay trốn tù Phú Quốc năm nào, nay im lìm như chiếc bóng. Có lẽ đó mới là minh chứng thực lòng nhất cho quyết tâm hoàn lương. Ngay cả quan điểm sử dụng những giang hồ hoàn lương vào mặt trận phòng chống tội phạm, cũng có điều cần cân nhắc. Vì vai trò tích cực mới, chưa hẳn đã có lợi cho một ai đó muốn ngừng bước chân lầm lỡ. Đôi khi quan niệm “dĩ độc trị độc” chứa sẵn một nguy cơ tiềm ẩn mà kẻ gánh chịu chính là người được sử dụng một cách vượt quá khả năng…
giang hồ gác kiếm